Đã bao nhiêu lần trong cuộc sống, bạn muốn làm quen với một người bạn mới? Đã bao lần bạn muốn được nói cười với người vừa mới đi ngang qua mình? Bạn có bao giờ có cảm giác đến nao lòng vì muốn được chia sẻ những điều có ý nghĩa với ai đó quanh mình?
Đã vô số lần tôi trải qua cái cảm giác này. Nhưng từ hai năm nay, tôi thường lảng tránh hay cố kìm nén điều đó. Dẫu ở trên mạng, trên forum, hay ở cuộc sống thường ngày.
Bài vở bận bịu, những kì thi quốc gia, những kì thi để giành học bổng đi nước ngoài, những lớp học thêm đã chiếm hết phần lớn thì giờ của tôi rồi.
***
Bây giờ là tháng 12, tôi đang từ Hà Nội vào Sài Gòn để thăm ông bà. Hồi trước vào đây, tôi toàn đi tàu, đây là lần đầu tiên tôi được đi máy bay, lại một mình.
Đêm hôm tôi đi, trời thật lạnh. Tôi đã ra sân bay với một cảm giác khá thoải mái. Bởi tôi đã trải qua một khoảng thời gian vất vả rồi, và giờ tôi có thể nghỉ ngơi.
Tôi nhìn quanh sân bay, người đứng người ngồi. Nhu cầu được bắt chuyện, được chia sẻ điều gì đó, với ai đó, từ lúc mỉm cười chào các anh chị nhân viên hải quan tới khi bước vào máy bay, cứ càng lớn dần lên trong tôi.
***
Tôi vào máy bay và ổn định chỗ ngồi. Sao tôi thấy thèm ghê gớm được nói chuyện gì đó, làm gì giúp ai đó!
Một bạn gái đi ngang tới chỗ tôi. Tim tôi đập thịch. Bạn gái đó có một cái cặp đeo ngang người hình thỏ hồng kiểu ngỗ nghĩnh. Bạn ấy chắc chỉ chạc tuổi tôi.
Thỏ Hồng (giờ tôi gọi bạn ấy là vậy) nhìn vào vé, nhìn tôi, nhìn chỗ. Tim tôi lại đập thịch một lần nữa. Tôi tự hỏi mình: Đây là người tôi muốn và cần làm quen?
Bạn ấy hơi cười chào tôi rồi ngồi xuống. Tay tôi cứng lại trên thành tựa, tôi không kịp cười rồi. Hai chúng tôi là những người xa lạ.
Tôi không nhúc nhích trên ghế. Sao lại phải căng thẳng thế nhỉ? Chuyện đang diễn ra đúng ý muốn của tôi rồi còn gì? Tôi liếc nhìn trên vé của bạn ngồi cạnh. Thỏ Hồng tên là An.
“Tôi thấy mình đúng là một cục đá ì trệ ngồi bên một thỏ bông Hồng nhanh nhẹn. Nửa tiếng sau, Thỏ Hồng để headphone lên tai và bật nhạc. Tôi cắn lưỡi ngó ra ngoài. Không còn dễ để làm quen nữa rồi…”
Làm quen với An đi! Được rồi. Thế thì tôi sẽ nói chuyện gì đây?
Không biết nếu làm quen với Thỏ Hồng thì có phải làm phiền An hay không nhỉ? Hay nó lại sẽ giống như những cuộc bắt chuyện nông và nhạt, mà bất đắc dĩ thỉnh thoảng tôi nghe được khi ngồi ở căng-tin trường tôi?
Nhân viên đưa bữa ăn trưa cho chúng tôi. Thỏ Hồng liền chuyển đĩa thức ăn vào cho tôi. Trời ạ, đáng lẽ lúc đấy tôi phải nhân cơ hội cười cảm ơn rồi bắt đầu làm quen đi chứ. Thế mà lưỡi tôi cứ líu cả lại!
Tôi thấy mình đúng là một cục đá ì trệ ngồi bên một thỏ bông Hồng nhanh nhẹn. Nửa tiếng sau, Thỏ Hồng để headphone lên tai và bật nhạc. Tôi cắn lưỡi ngó ra ngoài. Không còn dễ để làm quen nữa rồi.
Đã lâu rồi tôi không nói chuyện với đứa nào cả, đến bố mẹ, tôi cũng chỉ quen trả lời những kiểu câu hỏi: “Hôm nay con đã ăn gì chưa, đã có tiền mua sách chưa con, học hành dạo này thế nào…” thôi. Có phải vì thế nên tôi đang mất dần thói quen giao tiếp?
***
Bạn bè nhiều đứa cũng kêu tôi vì cái thói này lắm. Thì tôi biết làm thế nào, từ lâu chẳng tham gia hoạt động gì của lớp, ngoài mấy chương trình giáo dục ra thì tôi chẳng xem gì trên TV nữa, thì có gì chung đây để chia sẻ cho nhau? Tôi còn phải giành năng lượng, thời giờ vào việc khác.
Dẫu vậy, thật ra tôi đâu cần quá khắt khe với mình đến thế, để rồi bị coi như ông Khốt: lúc nào cũng cắm cúi với sách vở, lại thỉnh thoảng lẩn thẩn cười một mình… Nghĩ thế, tôi thấy hơi buồn.
***
Nhưng thực ra không phải bẩm sinh tôi là Khốt như bây giờ. Hồi cuối năm lớp 9, cách đây khoảng 3 năm, cuộc gặp gỡ với thằng Hoàng ở trại hè đã làm tôi nhận ra điều đó.
Thằng Hoàng, thuộc đoàn miền Nam là đứa dẫn chương trình và là đứa pha trò đỉnh nhất của trại hè. Nói, cười nhiều khủng khiếp. Có khi đêm ngủ mơ cũng vẫn tiếp tục nói. Lúc đầu tôi tránh nó là vì lẽ thế.
Chỉ đến đêm thứ hai, tôi đương không ngủ được nên vừa đi dạo quanh hồ vừa xoa bụng thì thấy nó đến gần tôi. “Tao không ngủ được vì cứ ngủ là bọn nó lại huých, đập tao dậy, cái tội nói mơ.” Lí do của nó là thế.
Rồi hai đứa đi dạo với nhau. Tôi hơi băn khoăn là liệu thằng Hoàng có tiếp tục “ba hoa” gì làm phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này hay không? Nó thật ra chỉ nói mỗi một câu khi bỗng ngẩng lên nhìn bầu trời: “Trăng sáng quá mày. Mình lên đồi đi.” “Ừ”. Lạ là trên đường đi lên đồi đó, chúng tôi vẫn chẳng nói câu nào, nhưng thấy thật dễ chịu hơn.
Trăng nằm giữa những tàng mây nhẹ, nên lại có thêm vầng hào quang toả ra từ đó. “Sao mà đẹp thế mày ơi!” Tôi chặc lưỡi ngắm nhìn. Thằng Hoàng khẽ bảo: ”Cứ hôm nào trăng sáng là bố tao lại lên sân thượng ngồi hát dân ca, mày ạ.” Tôi cười. “Bây giờ mày có muốn hát không?” Hai thằng ngả người nằm trên cỏ. Hoàng hát mấy bài dân ca Nam bộ, hát mấy bài hò ơ. Giọng nó lưu luyến khiến tôi chẳng cùng quê với nó sao cũng thấy bồi hồi, thấy bay bổng khủng khiếp.
***
Hát mãi, hát mãi, rồi hai đứa ngủ mất tiêu tới trời sáng bạch. Lúc về trại, Hoàng giả vờ trợn mắt, thầm thì: “Đừng nói với ai chuyện hai thằng mình ngủ dưới trăng nhé, kẻo khốn hai đứa mình!” Tôi sực tỉnh, phì cười.
Sau đêm đó, tôi bắt đầu thân với Hoàng. Và qua nó, tôi mới thực sự quen được nhiều bạn, mới đủ tự tin để tham gia các trò chơi tập thể. Qua nó, tôi mới biết được bạn này bạn nó, để có đủ thông tin và quyết tâm thi vào trường chuyên Quốc Gia và có ham thích đi học thêm một lớp lập trình tin.
Chuyến đi đó làm tôi hoạt bát và trưởng thành hơn nhiều. Đến nỗi vào năm học, còn đà, tôi còn hăng hái giơ tay làm lớp phó văn nghệ.
Nhưng rồi sau 6 tháng, tôi đã… lại như cũ. L Lấy cớ bận, tôi xin từ chức và bắt đầu rối bời lên trong việc học một mình. Lấy cớ bận, nhận được thư, quà của bạn bè ở trại hè, của cả Hoàng nữa, mà tôi không thèm viết thư lại. Thời kì cô đơn của tôi bắt đầu từ đó. Và giờ, tôi chợt nhận ra cuộc sống mà không có sự chia sẻ thì mệt mỏi làm sao.
Những kí ức cứ dội tới tôi. Tôi muốn gặp lại Hoàng quá.
***
Vừa xuống máy bay, tôi bật di động lên tìm nhưng không thấy số của Hoàng. Lướt qua mấy số của bọn cùng lớp, tôi thấy áy náy và cũng thấy nhớ những người bạn lớp mình. Tôi gửi tin nhắn để “làm quen” lại với mọi người – làm một điều gì khác đi: chúc mừng sinh nhật Lan… Điệp đã đỡ ốm chưa… và cả bố mẹ ạ, đêm nay lạnh, bố mẹ có quên mang máy sưởi ra không?… Hưng hẹn bọn bạn Noel này đi chơi nhé… Hải, có muốn làm lập trình với tao không?…
Những kế hoạch mới, những dự định mới, những suy nghĩ làm trái tim tôi nóng ấm lên như thời tiết ở đây. Quá bận rộn với cái máy di động, tôi đến quên hẳn Thỏ hồng ở bên cạnh. Và khi gặp nhau ở chỗ băng lấy đồ, sao tự nhiên tôi bỗng có thể quay ra mỉm cười với Thỏ Hồng?!?
“Lấy cớ bận, nhận được thư, quà của bạn bè ở trại hè, của cả Hoàng nữa, mà tôi không thèm viết thư lại. Thời kì cô đơn của tôi bắt đầu từ đó. Và giờ, tôi chợt nhận ra cuộc sống mà không có sự chia sẻ thì mệt mỏi làm sao”
Lấy xong hành lí, tôi mở ngay vali ra lấy ngay cuốn Kim từ điển. Số điện thoại của Hoàng có trong đấy rồi. Tim tôi đập thình thịch mừng rỡ. Đã 10h30 tối, nhưng kệ, tôi bấm số gọi ngay.
***
– Alo, cho cháu gặp Hoàng ạ… Hoàng à, tao là Kiên “khốt” đây, ở trại hè Thanh niên hồi lớp 9.
– Ui trời! Kiên! Kiên! Mày gọi làm tao mừng húm! – Hoàng rú lên tới tấp – Mày thế nào rồi?! Mày đang ở đâu?!
– Tao đang ở sân bay, vừa tới Sài Gòn cách đây mấy phút…- Giọng tôi nghẹn đi vì xúc động.
– Vậy á? Ơ! Thế chắc mày đi cùng chuyến với cái An em tao rồi! …
.- …
Tôi chợt ngoảnh lại nhìn Thỏ Hồng đang chuẩn bị lên xe buýt về trung tâm thành phố cùng tôi. Tôi cố kìm lại để không reo lên sung sướng và phấn chấn.
Ôi, trong thế giới này, dù chúng ta chưa biết nhau, nhưng chúng ta thực có mối liên hệ làm sao.
Allynh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét