Kết thúc buổi tối thứ bảy, chở tôi về trên suốt một đoạn dài Tùng im lặng hoàn toàn. Khi đã dừng xe trước cổng nhà tôi, cậu ấy mở lời một cách khó khăn:
– Hân này… có thể… hạn chế chơi với bọn Hưng, Mai, Long không…?
Tôi ngạc nhiên thật sự. Sao bỗng dưng Tùng lại muốn tôi hạn chế chơi với những người bạn thân nhất của mình:
– Tùng không thích các bạn ấy?
Tùng cố tìm lời giải thích:
– Bọn họ… ĐẶC BIỆT quá… Tùng không muốn mọi người trong trường xì xào về Hân như thế…
Tôi hiểu từ “đặc biệt” mà Tùng vừa nói. Dù từng nghe rất nhiều từ ngữ tương tự như thế, nhưng tôi cố tình không quan tâm. Song hôm nay thì chính “người ta” của tôi đã nói thẳng ra sau tất cả những ngày từ chối đi chung với đám bạn thân của tôi. Tôi đã rất cố gắng sắp xếp “thời gian biểu” dành cho đám bạn thân và Tùng không trùng nhau. Nhưng dường như sự cố gắng ấy vẫn chẳng ăn thua gì. Cậu ấy vẫn xấu hổ khi ai đó cười cợt về tôi và đám bạn. Trước khi quay xe đi, Tùng nói thật nhẹ:
– Hân hãy chọn hoặc là Tùng hoặc là… “nhóm bạn biến dị” của Hân….
***
Rất lâu sau đó tôi đứng lặng im một mình trước cổng nhà. Thế là cuối cùng cậu ấy cũng nói ra suy nghĩ của mình về những người bạn của tôi. Thật tồi tệ! Thật phũ phàng!… Nhưng tại sao tôi lại thích cậu ta đến thế???
Đa phần con gái trường tôi đến sân bóng rổ chỉ để xem và cổ vũ cho cậu ấy. Tên cậu ấy kèm theo chữ “love” được viết ti tỉ ở những hộc bàn khối ở bất cứ lớp nào…. Và rất nhiều thứ nổi bật của cậu ấy mà tôi không nhớ nổi. Quan trọng là Tùng đã chọn tôi, quan trọng là cậu ấy đã nói với tôi rằng: “Hãy trở thành một người đặc biệt của Tùng”. Và quan trọng hơn hết là tôi vô cùng hạnh phúc khi đồng ý lời đề nghị ấy. Không có tôi chắc các bạn tôi sẽ vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ. Nhưng không có Tùng thì đó là điều thật khủng khiếp với tôi… Bây giờ, tôi buộc phải chọn lựa hay sao? Từ bao lâu nay, tôi thực sự chưa bao giờ quan tâm đến cách mà bạn bè vẫn đùa cợt. Chỉ đơn giản vì chúng tôi là những người bạn hiểu nhau nhất. Mặc dù Mai chỉ cao hơn 1mét 40 và một bàn tay có 6 ngón thì nó vẫn là đứa học giỏi khó ai sánh kịp, nó nấu ăn ngon và chiếc khăn len tự đan của nó tặng vẫn là món quá chúng tôi tự hào. Còn Hưng, dẫu chân bị teo từ hồi hai tuổi vì cơn sốt thập tử nhất sinh thì bàn tay cậu ta rắn chắc hơn bất cứ một thằng con trai bằng tuổi nào. Gương mặt Long đẹp đẽ đến mức khiến người ta quên mất cậu ấy là người bị tật. Long thậm chí còn không nhờ vả ai cầm giúp chiếc nạng khi cậu ta leo lên cầu thang và sẵn sàng tham gia tất cả những hoạt động của lớp. Sở dĩ báo tường lớp tôi luôn dành giải nhất chính bởi vì những nét vẽ bay bổng và những bài viết sâu sắc của cậu ấy. Và Hưng, dù có một cái bớt khá lớn ngay bên mi mắt phải thì cậu ta vẫn lớp trưởng nhiệt tình nhất mà tôi từng biết. Mùa hè năm nay Hưng được phẫu thuật và cậu ta sẽ đẹp trai hơn bất cứ chàng trai 17 tuổi nào. Rõ ràng, bọn họ rất đặc biệt, rất đáng yêu. Nhưng bây giờ, tôi phải lựa chọn hay sao???
“Rõ ràng, bọn họ rất đặc biệt, rất đáng yêu. Nhưng bây giờ, tôi phải lựa chọn hay sao???”
Hôm sau, thấy gương mặt tôi thiểu não, nhỏ Mai ngạc nhiên:
– Gì vậy Hân?
Hưng ríu rít bằng cái giọng khôi hài vốn dĩ:
– Vì điểm năm môn Hoá hay vì… nhớ tui? Nói mau…
Long không nói gì cả, chỉ đơn giản là cậu ấy ngước nhìn tôi chăm chú. Bằng một giọng khó khăn, tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Tùng, sau đó thì kết thúc bằng thái độ buồn bã:
– Đành chia tay… dù tui rất thích Tùng…
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Long là người lên tiếng đầu tiên:
– Nếu Hân không muốn điều ấy… thì hãy làm điều ngược lại. Bọn tui không buồn đâu, thật đấy…
Lời phát biểu của Long khiến tôi hụt hẫng vô kể. Cậu ta không buồn thật sao? Sau bốn năm thân nhau, dù không định hình rõ đó là điều gì nhưng cả bọn, đặc biệt Long luôn có vị trí rất đặc biệt trong trái tim tôi. Hưng hít một hơi thật sâu, nháy máy khiến cái bớt đỏ lựng lên, cố gắng tỏ ra khôi hài:
– Tất nhiên là phải chọn người iu rồi. Bọn này ủng hộ bà. Tui sẽ báo cáo tình trạng chung của cả nhóm với bà bằng email bí mật nếu bà muốn. Chúng ta sẽ… hẹn hò bí mật, miễn sao gã Tùng ấy không biết là được chứ gì.
Nhỏ Mai quay đi giấu giọt ánh mắt có chút tủi hờn:
– Đúng đấy! Chỉ cần tụi mình còn nghĩ về nhau là được. Bọn tui không buồn tẹo nào đâu.
Và chẳng cần chờ một lời nào từ tôi, Long đứng lên vỗ bàn tay vào nhau:
– Thôi nào, thoả thuận vậy đi. Bây giờ thì vào học thôi.
Vừa dứt câu, Long bước vội vào lớp. Mai và Hưng cũng sải bước theo sau. Tôi nghe lòng nặng trĩu. Tùng đang đứng ở lan can lầu ba, ngay trước cửa lớp cậu ấy, nheo mắt nhìn tôi mỉm cười. Tôi thấy mặn chát nơi miệng, vài giọt nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào. Chính bản thân tôi hiểu rất rõ mình vừa gây ra sự tổn thương sâu sắc đến những người bạn vốn đầy lòng tự trọng.
Lần đầu tiên sinh nhật của tôi buồn đến vậy. Rất nhiều quà từ bạn bè. Có bánh kem, hoa và quà của Tùng nhưng cả buổi tối tôi cảm thấy mình thật sự CÔ ĐỘC. Tôi quen với những đêm sinh nhật chỉ có tiếng hát ầm ĩ của Hưng, tiếng gõ xoong loảng choảng theo nhịp của Mai, và tiếng cười vô tư của Long. Long sẽ cúi xuống hôn tay tôi như thể những quý ông lịch lãm: “Nàng có thể vui lòng nhảy với tôi một bản nhạc được không?”. Và rồi tôi sẽ ỏn ẻn đứng lên, rồi nhảy… chồm chồm khiến cả lũ sôi lên nhảy nhót theo. Chúng tôi sẽ ăn no và trét đầy mặt nhau bằng bánh kem do cả đám tự làm, sẽ nằm chụm đầu với nhau trong khoảng vườn mát mẻ nhà tôi. Những cánh tay sẽ nắm lấy nhau, và cú xiết tay của Long với tôi bao giờ cũng thật chặt.
“Chúng tôi sẽ ăn no và trét đầy mặt nhau bằng bánh kem do cả đám tự làm, sẽ nằm chụm đầu với nhau trong khoảng vườn mát mẻ nhà tôi. Những cánh tay sẽ nắm lấy nhau, và cú xiết tay của Long với tôi bao giờ cũng thật chặt”
Tôi chỉ cầu mong đêm sinh nhật kết thúc thật nhanh, để trở về nhà, để nằm khóc và để làm gì cũng không rõ. Mới hơn tám giờ tối Tùng đành chở tôi về, không giấu được vẻ buồn bã và giận dỗi. Tôi biết chứ, nhưng tôi chịu thôi. Một buổi tối thế này là quá sức chịu đựng của tôi. Trước khi tôi khuất sau cánh cửa, cậu ta nói khẽ:
– Sinh nhật vui vẻ nhé Hân… Và ngày mai Tùng muốn nghe câu trả lời của Hân.
Ừ nhỉ, theo cậu ấy thì tôi vẫn chưa nói với Tùng về quyết định của mình. Sao cậu ấy vẫn chưa chịu hiểu việc tôi chọn đi cả buổi tối cậu ấy vào đúng sinh nhật thay vì ở bên những người bạn của mình, mà còn đòi một câu trả lời khô khan và nghiệt ngã??? Tôi gật đầu và bước nhanh vào nhà. Mẹ tươi cười ngay phòng khách:
– Có vui không con? À… Long mang quà sang cho con rồi về ngay… Mà sao hôm nay các con không đi chơi chung với nhau?
Tôi cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể:
– Con vui lắm, nhưng mẹ để quà của Long ở đâu vậy ạ?
– Trong phòng con đấy!
Tôi bước nhanh về phòng, vội vã mở gói quà được bọc gọn gàng trong chiếc hộp ngôi sao màu hồng thật lớn: Chiếc bánh kem có tên bốn đứa với vô số những con vật ngộ nghĩnh. Chắc chắn do Hưng vẽ, và giống như mọi khi, bọn nó đã hì hụi làm cả chiều nay. Tấm thiệp nhỏ rơi ra: “Khi gặp được người mà Hân thực sự yêu thương, hãy nỗ lực giành lấy… Bởi vì khi người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa. Bọn mình luôn chúc Hân hạnh phúc!”
Những giọt nước mắt cứ thế rơi ra, tôi vội vã chạy đi tìm điện thoại. Mai đang bị cảm, nó chẳng thể ra ngoài bây giờ nhưng vẫn khịt khịt mũi khi thấy giọng tôi nức nở: “Hân đừng khóc, ngày mai tụi mình sẽ cùng nhau ăn chiếc bánh ấy, Hân cất bánh vào tủ lạnh đi”. Tôi lại gọi cho Hưng, cậu ta cười toe: “Hân ơi, đừng ăn bánh kem buổi tối nha, béo lắm đấy. Mai chúng mình cùng ăn ha?!” Cuối cùng, tôi run run bấm số của Long.
– Hân vừa về hả? Có vui không thế?
Sự kìm nén trong cả buổi tối CÔ ĐỘC được dịp vỡ oà:
– Tui sai rồi… tui sợ sẽ đánh mất những người tui yêu thương. Chính là bọn Long đấy…
Giọng Long nghèn nghẹn:
– Đừng như thế! Hân thích Tùng mà, đừng để mối quan hệ của hai người xấu đi vì bọn tui…
– Ừ… đã có lúc tui nghĩ rằng Tùng rất quan trọng, nhưng bây giờ thì tui hiểu đó không phải là người dành cho tui… Tui chỉ thích ăn chiếc bánh do tụi mình tự làm, mặc chiếc áo len Mai tặng, nghe Hưng hát và… nắm tay Long… mãi mãi…
Một khoảng im lặng kéo dài, giọng cậu ấy ấm áp:
– Thật hả Hân? Nếu Hân muốn thì Long chẳng rời tay Hân bao giờ nữa…
Tôi mỉm cười trong tiếng nấc. Nơi bàn học, bên cạnh khung hình của cả gia đình thì luôn luôn vẫn tồn tại bức hình bốn đứa cười rạng rỡ. Nếu Tùng không buộc tôi phải lựa chọn thì có lẽ mãi mãi tôi vẫn không hiểu mình đã may mắn, đã hạnh phúc như thế nào. Ngày mai, tôi sẽ nói với Tùng quyết định của mình. Cậu ấy có thể sẽ không vui, nhưng đó là quyết định cuối cùng của tôi. Bởi vì, có lẽ nào tôi lại không chọn lựa tình yêu thương thực sự?
Nguyễn Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét