Điều gì sẽ làm nên một bầu trời u ám? Quá nhiều mây. Làm sai bài. Mất tiền. Đâm xe. Nếu thế thì tôi đang đứng dưới một bầu trời u ám gấp bốn lần, vì hôm nay có tất cả các yếu tố ấy. Haiz, trong lúc uể oải đạp xe bên thằng bạn vàng trên đường về, tôi quyết định nghĩ đến một cái gì đó nhiều đèn màu rực rỡ hơn và hỏi nó:
– Này, dạ hội tối mai mày qua đón tao, rồi tao với mày cùng đi nhé?
– Ờ… Phải nói cái này. Tao mời gf đi rồi.
– Dzi…dzi.. ef? Girlfriend? Bao… bao giờ thế?
Nó chỉ ậm ừ. Rồi nhe răng cười.
Hàm răng trắng bóng của nó mỗi lần khoe ra hết cỡ theo kiểu ấy đều có nghĩa là “Câu chuyện đến đây là hết.”
“Tôi làm bạn với nó bao nhiêu năm, thế mà nó chỉ cần một cái búng tay là gạt tôi ra khỏi cuộc sống của nó. Điều này làm tôi thấy ngày u ám của mình trở nên đen thẫm”
Tôi thấy cả bầu trời sụp xuống đầu mình, trăng sao bay loạn xạ. Nó có bạn gái từ bao giờ thế? Tôi thân nó đến thế cơ mà? Tại sao tôi không nhận ra? Mà cứ cho vì tôi không tinh tế, thì việc nó không thông báo cho tôi vẫn phải bị tính như một hành vi che giấu. Dựa trên những từ gần nghĩa với các từ này, tôi kết luận nó đã PHẢN BỘI tôi. Thế đấy, việc đầu tiên nó làm sau khi có bạn gái mà tôi biết là bỏ rơi tôi. Tôi làm bạn với nó bao nhiêu năm, thế mà nó chỉ cần một cái búng tay là gạt tôi ra khỏi cuộc sống của nó. Điều này làm tôi thấy ngày u ám của mình trở nên đen thẫm.
***
Về đến nhà, tôi trệu trạo ăn cho xong bữa rồi rút lên phòng. Cố ngăn mình khỏi tủi thân vì bị cho ra rìa, tôi cố nghĩ đến cái gì đó tươi sáng, và buổi dạ hội lại xuất hiện (rất nhiều đèn, hẳn là rất sáng!) Hừm, thử suy nghĩ thật rõ ràng xem nào:
STT | Phương án | + | - | Kết quả |
1 | Ở nhà không đến nữa | Có thêm một buổi tối để… ừm, học chẳng hạn. | Mọi người đều đi chơi!Quân sẽ nghĩ không có nó đời mình sẽ xuống hố | Hạ sách |
2 | Đến một mình | Đơn giản, gọn nhẹ | Mình có vẻ tội nghiệp hơn Quân >.< | Trung sách |
3 | Tìm ai đó đến cùng | Giải quyết được các nhược điểm của 2 phương án trênKhông nghĩ ra phương án 4 được! | KHÓ! | Thôi đành |
Xong, vậy là tôi sẽ tìm ai đó cùng đi với mình. Nhưng khi tôi nhấc máy gọi điện thì những đứa thân thân đều đã đi cùng “bạn ấy”! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy “bạn ấy” cũng có quan trọng. Vậy là phương án “Thôi Đành” cũng đã tiêu tùng. Ngậm ngùi, tôi vớ lấy con mèo ôm và lại thở dài. Cứ thở dài nhiều thế này, không khéo tôi sẽ hết hơi mà chết mất…
Nghĩ lại thực ra tôi cũng… suýt có bạn trai. Mới tuần trước thôi, Nam A15, một cậu bạn chung lớp tiếng Anh, đã nói là tôi “rất đặc biệt” (nguyên văn!), mời tôi cùng đến buổi dạ hội. Nhưng tôi đã từ chối. Chết tiệt, lúc đó tôi đâu có biết là thằng bạn thân nhất của tôi, những người bạn hơi thân thân khác của tôi, hoàn toàn có thể bỏ rơi tôi vào một ngày u ám vì một ai đó khác.
Chợt con quỷ trong đầu tôi hiện ra cười he he ranh mãnh, đánh dấu hightlight vào ý tưởng MỚI MỘT TUẦN THÔI MÀ. Chính xác. Mới một tuần thôi mà, chắc cậu ta chưa quên tôi. Nam còn biết khiêu vũ nữa. Cao. Tuy không bằng Jude Law (tình yêu đích thực) của tôi nhưng hơn đứt thằng bạn vàng, à không, giờ nó chỉ còn là bạc, đồng, hoặc sắt, nhôm gì đó thôi. Duyệt! (Sao lúc trước mình lại từ chối?! Kinh nghiệm số 1: Khi từ chối một cái gì, không nên quá vội vàng.) Tôi nhìn vào tất cả chỗ nào còn tươi sáng của vấn đề và ra sức tự dụ dỗ bản thân: “Thôi nào, mình chỉ cần chịu ê mặt một chút, nhấc máy gọi cho Nam rằng mình đã suy nghĩ, và rằng mình sẽ vui khủng khiếp nếu cậu ấy qua đón rồi cùng đi với mình.”
Cứ tưởng tượng ra cảnh mình khoác tay Nam đi vào nhà tập (dạ hội diễn ra ở đó), đặc biệt là đi qua Quân và cô bạn gái mới của nó là tôi lại thấy ánh sáng lấp ló cuối đường hầm. Không cho mình kịp nghĩ lại, tôi lại lao đến cái điện thoại và bấm số của Nam.
– Blah blah…
– Ừm, sáng nay tớ đã mời Hằng A8 đi cùng rồi.
Ầm. Giờ thì bâu trời đen thẫm đã trở nên đen kịt rồi. Thế đấy, kinh nghiệm số 2: mình rất đặc biệt, cũng như những người khác thôi! Tôi cay đắng nghĩ và bóp chặt con mèo. Nó ré lên một tiếng rồi cũng vùng khỏi tay tôi chạy biến nốt. Còn lại một mình, tôi cảm thấy như đang bước đi trong cơn mưa tháng Mười một. Tầm tã. Lạnh cóng. Lại còn dưới bầu trời đen.
“Tối nay là dạ hội rồi. Bình thường tôi đã có thể mặc xác cái buổi tiệc tùng phù phiếm ấy, nhưng lần này thì không được, không thể để Quân nghĩ (hay nhận ra sự thật) là nó rất quan trọng với tôi”
Hôm sau tôi đến lớp với đôi mắt của một con gấu trúc. Tôi không định mất ngủ, nhưng đúng là tôi đã mất ngủ. Hừ, thế mà đến giờ ra chơi thằng bạn đồng nhôm sắt vụn, tuy có nhìn tôi thương cảm, nhưng chỉ nói được mỗi một câu “Mặt mày kinh thế!” rồi bốc hơi. Sang lớp A8. Tất cả bọn con trai đều sang A8 hay sao thế nhỉ? Thôi kệ, sao tôi phải quan tâm cơ chứ? Tôi quyết định giận nó từ giờ phút này!
Tôi lại thấy mình thất thểu trở về nhà, nghĩ xem tất cả đống cảm giác tồi tệ này bắt nguồn từ đâu. Từ một ngày u ám do thời tiết à? Không đúng, một năm có cả trăm ngày u ám. Phải là từ lúc ngày u ám trở nên đen thẫm kìa, vì nếu nó không đen thẫm thì làm sao có thể đen kịt được! Từ lúc Quân thốt ra cái từ dzi-ef ấy. Nói cách khác, nó chính là thủ phạm!
Tìm ra thủ phạm cũng chẳng ích gì. Tôi nghĩ khi nằm thẳng cẳng trên giường với hai gói trà túi lọc âm ấm đắp trên mắt để tống tiễn mắt gấu trúc. Tối nay là dạ hội rồi. Bình thường tôi đã có thể mặc xác cái buổi tiệc tùng phù phiếm ấy, nhưng lần này thì không được, không thể để Quân nghĩ (hay nhận ra sự thật) là nó rất quan trọng với tôi. Nhớ lại bảng phương án của mình, tôi bật dậy, xong, quyết định như thế, tôi sẽ chọn trung sách vậy.
7.00 p.m., tôi đã lôi ra được một bộ váy tử tế nhất từ đáy đủ và là ủi cẩn thận. Tất giấy. Khăn quàng. OK. Tóc: Một cái chun thật chắc cho kiểu đuôi ngựa buộc cao (đơn giản, tiết kiệm!). Giày cao gót: Xong. Make up (tí tẹo thôi): Xong. Ví tiền: Xong. Chỉ cần mười nghìn là mình đã có thể đến trường cùng một anh xe ôm cao lớn mà không cần mời mọc chi cả. Mọi thứ đã dần sáng sủa lên và có lẽ còn có thể sáng lóa…
…Nếu như tôi không nuôi mèo hoặc nếu như con mèo của tôi nằm đúng chỗ chứ không phải giữa đường.
Tôi vấp phải con mèo 7kg nằm ườn say sưa ngủ. Hai tiếng thét kinh hoàng vang lên, một của tôi, một của nó. Kết cục: Nó ra chỗ khác ngủ tiếp. Còn tôi thì ngã trật mắt cá, văng mất kính, váy móc vào tủ toạc mất đăng ten. Mẹ tôi đóng góp cho chuyện này bằng cách hốt hoảng chạy sang xem có chuyện gì và tiện thể dẫm vỡ một mắt kính của tôi.
Đó là cách phương án 2 tiêu tùng.
9:00 p.m., tôi đang bẹp dúm trên giường cùng cái chân được bố bó lại kiểu Frankeinstein thì… cửa phòng tôi bật mở. Còn chưa kịp gào lên thất thanh vì sự xâm nhập bất hợp pháp ấy thì quai hàm đã cứng đơ. Vì trước mắt tôi là Quân, đang nhìn tôi, cố ngăn mồm không há hốc.
– Không có tao một ngày mà mày đã ra nông nỗi này rồi sao?
– Hừ… Dạ hội gì mà về sớm thế? – Tôi đánh trống lảng.
– Tao đâu có đi… – Nó ậm ừ, ngước mắt nhìn trần nhà.
– Hả?
– Tao bị cho leo cây, giọng nó chợt bé xíu. Rồi nhanh chóng trở lại hùng hồn, nó liến thoắng: Nghĩ mãi xem có nên đến cho mày thấy tình cảnh thê sờ thảm của tao không, ai ngờ lại thấy có đứa còn đen hơn. Há há…
Tôi bật cười theo nó, từng tiếng cười đơn lẻ nhanh chóng trở thành một trận cười sằng sặc, đủ để tẩy bớt chữ “kịt” trong từ “đen kịt” dùng để tả bầu trời cảm xúc của tôi. Tôi lấy tay quệt nước mắt, lấy lại hơi hỏi nó điều mà đến giờ tôi vẫn chưa biết:
– Mà dzi-ef của mày là ai thế? Mày với nó… từ bao giờ? Và sao nó lại cho mày leo cây?
– Hằng A8. Hai tuần trước. Vì một thằng chết tiệt tên là Nam, học A15, và cái xe máy của nó. Quân lại cười “há há”, nhưng nhìn cũng thấy là nó chẳng vui chút nào.
“Trong những tháng năm tuổi teen, tất cả chúng ta rồi sẽ ra khơi, hào hứng giương buồm trên đại dương của những cảm xúc mới mẻ, nhưng tôi chắc với bạn rằng tình bạn là một vịnh biển bình yên mà tất cả chúng ta sẽ luôn có lúc quay trở về”
Haiz, tôi lại thở dài. Hóa ra mọi chuyện liên quan với nhau thế đấy. Tôi chờ Quân nói tiếp câu gì đấy buồn cười nhưng nó ngậm tăm. Tôi đành lấy ra một đôi mắt hiền lành nhất để nhìn nó, lí nhí:
– Tao định sẽ giận mày và cho mày làm bạn sắt vụn thôi. Nhưng giờ tao sẽ tha thứ và phục chức bạn vàng cho mày…
Để đáp lại, nó đấm tôi một cái theo kiểu chiến hìu lâu ngày gặp lại mà quên mất tình trạng sức khỏe và cân nặng của tôi. Trong khi tôi đau muốn chết thì nó nhìn tôi, xúc động dạt dào:
– Bọn con gái toàn là lũ ngốc. Trừ mày!
Tôi biết đó chỉ là kết quả của cơn cao hứng hậu chấn thương tâm lý do bị leo cây, nhưng không thể nói là tôi không vui được. Tôi cũng định bảo với nó là tao cũng ngốc không thua gì một đứa con gái bình thường đâu, nhưng tôi sợ nó sẽ hào hứng… thừa nhận, nên chỉ thì thào đính chính:
– Chỉ em Hằng của mày mới ngốc thôi!
Nó lại cười toe, lần này khoe răng hết cỡ theo kiểu thứ 4 trong danh sách các kiểu cười của nó. Nghĩa là “Nhiều hơn cả cảm ơn!”
Trong những tháng năm tuổi teen, tất cả chúng ta rồi sẽ ra khơi, hào hứng giương buồm trên đại dương của những cảm xúc mới mẻ, nhưng tôi chắc với bạn rằng tình bạn là một vịnh biển bình yên mà tất cả chúng ta sẽ luôn có lúc quay trở về.
Ms.Mèo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét